đáng yêu bao nhiêu tiền một cân
Đầu tư vào tiền điện tử đòi hỏi bạn phải nghiên cứu và đánh giá cẩn thận tất cả các chỉ số có sẵn. Hầu hết các dự án sẽ cung cấp nhiều thông tin về mục đích của coin, token economics, đội ngũ đằng sau tiền tệ và sự phát triển của nó cho đến nay.Sử dụng kết hợp các yếu tố định lượng và
Gen X Platinum giá bao nhiêu. Hiện tại Gen X Platinum đang có mức giá niêm yết 1.450.000, đây là mức giá hợp lý cho một dòng sản phẩm sinh lý hội tụ đủ các yếu tố về đẳng cấp và chất lượng. Với rất nhiều thành phần quý hiếm thì mình nghĩ đây là mức giá vô cùng hợp lý.
Có ba loại tiểu đường chính: 1. Đái tháo đường type 1. Loại bệnh tiểu đường này thường ảnh hưởng đến trẻ em, nhưng cũng có thể xảy ra ở người lớn. Trong Đái tháo đường type 1, cơ thể không thể sản xuất insulin. Lý do,hệ thống miễn dịch của cơ thể do nhầm
Vậy đầu tư bao nhiêu tiền là hợp lý? Bằng cách lập ngân sách thu chi hàng tháng, Quý khách có thể kiểm soát chi tiêu và đầu tư của mình. Quý khách có thể lựa chọn lập ngân sách theo quy tắc 50/20/30. Quý khách chia toàn bộ thu nhập thành 3 phần theo tỷ lệ 50 - 20 - 30
2. Tìm bạn đồng hành. Bạn nên tìm một người bạn để tận dụng sức mạnh đồng đội. Khi có một người để động viên mình, một người để bạn phải lý giải cho việc mình làm hay đơn giản là cùng bạn tập luyện, thì bạn càng có nhiều động lực hơn để tiếp tục
Bảng anh là pound cũng là cân anh, 1 pound = 453,6g vậy quả bom này nặng 340,2 kg. Nhưng m chẳng thấy ai gọi cân nặng là bảng cả. Việt hoá thiệt là phong phú, nên để là cân Anh cho đơn giản nhưng báo thích câu view nên cứ rắc rối bảng Anh 😂. @️ mig29f ☑️ 1 bảng em lại bằng
tirajunccont1988. Sơ Chi đứng ở chỗ điểm danh ngẩn chiều, mỗi một hạng mục đấu chung kết đều kết thúc, cuối cùng chỉ còn lại chạy tiếp chạy 200m nữ Sơ Chi về nhì, chỉ kém người về thứ nhất một chút, cô được xếp ở hàng nữ sinh có thành tích thi chạy tiếp sức là một trong những cuộc thi rất được mọi người quan tâm, mấy người vây lại cùng nhau nghe chủ tịch hội thể thao truyền thụ ít kỹ xảo nhỏ, Sơ Chi cúi thấp đầu, không biết đang suy nghĩ nhiên, cô giơ tay lên, đầu ngón tay chạm vào khóe môi của chính cảm mềm mại, tự hồ bên trên còn lưu lại nhiệt độ và mùi vị của ngón tay hai người mặt đối mặt không cảm thấy gì, chỉ khi người vừa đi mất, cô mới bắt đầu cảm thấy có chút kỳ trên môi vốn mỏng, lại mẫn cảm, nhiệt độ ngón tay của anh rất thấp, lành lạnh, dán vào sợi tóc ma sát tạo ra cảm giác sột Chi mơ màng cảm nhận một thoáng nhịp tim của chính mình, có phải là do lúc chạy 200m quá nhanh, làm sao lâu như vậy mà nhịp tim vẫn không bình thi chạy tiếp sức sắp bắt đầu, Sơ Chi điều chỉnh lại hô hấp, sờ sờ lỗ tai khá nóng của mình, trạng thái gần bình thường lại, vừa xoay người, cô lại đối đầu với đôi mắt đen kịt phía xa Gia Hành đứng dưới khán đài phía sau nơi điểm danh, anh dựa lưng vào vách tường khán đài, nghiêng cổ nhìn Chi rụt cổ lại, lỗ tai lại bắt đầu nóng mắt cô dừng lại, còn chưa kịp phản ứng đã có người gọi là một giọng nói thiếu niên trong trẻo, sạch sẽ lại trong sáng “Chị!”Sơ Chi quay đầu lại, Nguyên Từ chạy tới, hướng cô vẫy vẫy tay.*Sáng sớm Trình Dật bị Lục Gia Hành lấy chân đạp hai phát mà tỉnh, anh ta không tình nguyện nằm đến trưa mới chậm chạp đi tắm rửa, bò ra khỏi anh ta nhận thức được, Lục Gia Hành đã sớm biến mất không thấy bóng dáng, gọi điện hai đến ba lần, bên kia mới Dật đứng ở dưới lầu ký túc xá, chống nạnh gọi điện thoại giống như một người đàn bà chanh chua “Lục Gia Hành, đại gia cậu, con mẹ nó cậu đạp bắt tôi dậy, còn chính mình thì biến cmn đi nơi nào rồi?”Lục Gia Hành lười biếng trả lời “Tham gia đại hội thể dục thể thao.”Trình Dật sững sờ, không phản ứng lại “Cái gì?”“Đại hội thể dục thể thao.”“Đại hội thể dục thể thao?”“Ừm.”Trình Dật giả mù sa mưa nói “Oa, thiếu gia, cậu quá tuyệt vời, đây chính là ánh mặt trời đầy sức sống tích cực nhiệt tình của đời người nha!”Lục Gia Hành không trả lời anh ta, đột nhiên rơi vào trầm Dật cũng không để ý, anh ta cúp điện thoại, đi về phía sân vận quả vừa vào cửa anh ta đã nhìn thấy, Lục Gia Hành giống như một bóng ma đứng dưới khán đài, hai tay đang vặn vặn, mắt nhìn nơi nào đó, mặt không hề có tý cảm xúc nào, ánh mắt tối Dật theo tầm mắt của anh nhìn sang, vừa nhìn liền vui gái mềm mại nhà Lục thiếu gia mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng hết sức đơn thuần đáng yêu, cô đang nói chuyện với một chàng trai nào đó, cười hết sức dễ lại Lục Gia Hành một chút, hình như sắc mặt hơi kém một Dật cười vô cùng xán lạn, tâm tình anh ta rất tốt, đi tới cằn nhằn “Ơ! Thiếu gia, sao trùng hợp như vậy nha!”Lục Gia Hành không thèm nhìn anh ta, đôi mắt chỉ đặt trên người Sơ lát sau, anh “hừ” một tiếng trầm thấp, xem ra đã hết sức khó Dật nhìn thấy lạ “A Hành, em gái của cậu thật quý hiếm nha!”Lục Gia Hành lạnh nhạt nói “Còn không hết.”Anh nói xong, lại nghĩ tới điều gì, nhíu nhíu Dật nhướn lông mày “Cậu cứ nhìn như vậy, không tự mình chạy tới, cậu muốn chiếm được lợi thế thì phải ra tay trước, dũng cảm theo đuổi nha, thái tử điện hạ.”Lục Gia Hành liếc nhẹ anh ta một cái, dĩ nhiên anh cũng không phủ nhận, liếm liếm khóe môi “Cậu sẽ theo đuổi sao?”Trình Dật liền trầm là chọc ghẹo con gái, nhất định anh ta sẽ làm, hơn nữa còn có thể viết một bộ sách phân tích tỉ mỉ chi tiết từng đáp nhưng theo đuổi con gái và trêu chọc con gái, hai việc này hoàn toàn khác nhau, đối với bọn họ việc nghiêm túc theo đuổi con gái là một việc bắn đại bác cũng không Dật không dám nói mấy chiêu chọc ghẹo con gái vớ vẩn kia, dù sao hình như lần này người anh em là thật lòng, nói ra có thể sẽ bị cậu ta đánh Dật cũng rất nghiêm túc suy nghĩ, phân tích một chút độ hiểu biết của anh ta về Sơ Chi “Tôi cảm thấy, Tiểu Chi của cậu, nếu tỏ tình theo cách uyển chuyển chắc không có tác dụng gì, rất có thể em ấy nghe sẽ không hiểu.”“...”Lục Gia Hành thầm nghĩ cái này còn cần cậu nói sao, hôm nay tôi đã biết rồi.”“Vì lẽ đó cậu nên thẳng thắn, trực tiếp nói rằng cậu thích em ấy,” Trình Dật dừng lại một chút, vẫn như cũ có chút không xác định nói, “Cậu thật sự thích em ấy hả?”Lục Gia Hành không lên Dật vẫn chưa từ bỏ ý định, hoặc có thể nói có chút khó tin “Thật sự yêu thích em ấy hả.”Bên kia cuộc thi đã bắt đầu rồi, tiếng súng vang lên, thiếu nữ gần như vèo một cái chạy khỏi vạch xuất phát, bờ môi cô khẽ mím lại, mái tóc dài đung theo cô là nam sinh buổi sáng đập tay với cô, còn suýt chút nữa chạm vào môi cô, hai người, một người vừa chạy về phía trước vừa đón, một người đưa tay lên, phối hợp cực kỳ ăn ý, tạm thời bọn họ đang dẫn Gia Hành mím môi, đôi mắt khẽ híp lại, bỗng nhiên anh mở miệng “Phải thẳng thắn như thế nào?”Trình Dật “?”“Phải thắng thắn như thế nào?”Thật lòng Lục Gia Hành cảm thấy hành động trước đó của mình đã đủ thẳng thắn rồi, trước đây thậm chí ngay cả nói anh cũng không cần nói, đều là con gái tự do phát Dật ấn ấn huyệt Thái Dương, đau đầu nói “Được rồi thiếu gia, muốn tôi dạy cậu sao? Hẹn đi chơi, cũng đừng chỉ dùng lời nói, muốn khiến cho đối phương cảm nhận được thành ý của cậu, phải dùng hành động thực tế làm cho cô ấy cảm giác được rằng cậu thích cô ấy bao nhiêu.”Anh ta nói đến đây, lại không nhịn được hỏi thêm một câu “Suy cho cùng cậu rất thích cô gái này hả?”Lục Gia Hành muốn nói là không muốn nói không phải rất yêu nói bên trong cổ họng lăn hai vòng, nhưng lại không biết tại sao không nói ra được.*Trong đại hội thể dục thể thao lần này khoa quảng cáo đạt được nhiều thành tích tốt, chủ tịch hội thể thao lên lĩnh tiền thưởng trở về trưng cầu ý kiến từng người một, cuối cùng bọn họ quyết định cầm số tiền kia ra ngoài xõa một hướng dẫn cũng là một thanh niên trẻ tuổi vừa mới tốt nghiệp đại học, cầm đầu một đám sinh viên, nhìn bọn họ hào hứng cũng rộng lượng, dũng cảm tỏ vẻ không đủ tiền thì trở về tìm anh ta, anh ta sẽ trả người đồng loạt hoan hô, vắt chân lên cổ chạy nhanh đến quán thịt nướng tự phục vụ, nghiêm chỉnh xếp hàng dài, chủ quán bán được nhiều còn suýt lúc đại hội thể dục thể thao đến bây giờ đã gần hai tuần lễ, Sơ Chi tùy tiện tham gia vào hội kịch nói cũng bắt đầu bận tháng mười hai, để chúc mừng, theo quy tắc hội kịch nói phải đưa ra một tiết Sơ Chi nghĩ mình là một người mới nên giúp đỡ ở hậu trường, làm mấy việc vặt vãnh, lại có thể tiếp tục làm một người tàng hình, kết quả ngày hôm sau, hội trưởng là Trương đại nhân tại cuộc họp cười híp mắt, nhìn cô ngoắc ngoắc tay “Chị, chị tới đây một chút.”Sơ Chi đã quên Nguyên Từ gọi cô là chị, cô thả dụng cụ trong tay xuống rồi đi tới “Đàn anh, làm sao vậy?”Bạch tuộc cũng đã quen thuộc cách nói chuyện hằng ngày của hai người kia, một người gọi “chị”, một người gọi “Đàn anh”, anh ta đã bị thời gian làm cho hao mòn, mấy tháng đầu còn cảm thấy có chút thú Từ đưa kịch bản qua, Sơ Chi nhận Từ nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra cái răng nanh nhỏ trắng sang “Chị, chị diễn vai nữ chính nhé?”Sơ Chi trợn to hai Từ gãi gãi mũi, vẻ mặt nhờ vả “Chị, nếu chị không diễn, thì em phải diễn vai nữ chính đó.”Con người của Sơ Chi sắp rơi ra cảm thấy mười tám năm trước rõ ràng con người cô đều rất bình thường, tại sao lên đại học, cái từ nam giả nữ này liền xuất hiện nhiều lần bên trong thế giới của cô, nó sắp trở thành một phần trong cuộc sống của cô tuộc đứng bên cạnh nghe thấy vậy liền ôm lấy Nguyên Từ, bắt đầu khóc lóc “Từ lang!!! Nữ chính không tốt sao!!! Năm ngoái không phải cậu cũng diễn vai công chúa Bối Nhi à! Tiếng vang không phải rất tốt đó sao!!!”Diễn xuất của anh ta quá xuất sắc, ngay cả đôi mắt cũng đều đỏ lên, diễn tả tình yêu tan nát cõi lòng, tình cảnh vô cùng kích lang không chút lưu tình giơ tay đẩy anh ta, cười nói “Tôi cũng không muốn tiến tục nói yêu đương với anh.”Bạch tuộc buông lỏng tay, vẻ mắt ý tứ sâu xa “Ồ, vậy cậu muốn nói chuyện yêu đương với người khác.”Nguyên Từ không phản ứng, ánh mắt tha thiết mong chờ nhìn Sơ xưa đến nay Sơ Chi chưa từng thử sức với diễn xuất, hồi còn học sơ trung hay cao trung khi có chương trình này cô cũng chỉ diễn vai không có sự sống, Sơ Chi cầm kịch bản, cảm thấy bối rồi “Tôi có thể không? Hồi học cao trung tôi chỉ diễn qua một lần, không có kinh nghiệm gì cả...”Mắt Nguyên Từ sáng rực lên “Diễn qua là được, đã rất tốt rồi, hồi học cao trung em cũng chưa từng được diễn kịch nói.”“Có thật không?”“Thật đó,” tựa như Nguyên Từ đang cổ vũ cô, “Chị diễn vai gì vậy?”Sơ Chi vui mừng nói “Chậu hoa.”Nguyên Từ “...”Bạch tuộc “...”*Thời gian chuẩn bị không nhiều, tháng mười một trôi qua một cách nhanh chóng, trong nháy mắt trời thu đã sắp qua đi nữ chính trong vở kịch , Sơ Chi cảm giác đây là lần đầu tiên trong đời bản thân phải gánh vác trọng trách to lớn này, toàn bộ sự vinh quang của hội kịch nói đều đặt lên người cô, vì vậy cô hoàn toàn không dám lười biếng, mỗi ngày sau giờ học đều chạy đến hội kịch nói, hận không thể chia mình làm hai phần, một phần ăn cơm, đi học, ngủ, và làm bài tập, phần còn lại để học thuộc lời bạn học của cô cũng đều rất bận, thậm chí Tiêu Dực đã bắt đầu chuẩn bị tìm công ty để đi thực tập vào thời gian nghỉ đông, theo lời nói của cậu ta là những kinh nghiệm này nhất định phải tích lũy từ sớm, cũng phải cố gắng làm gì đó trong thời gian thực như mỗi ngày không làm việc đàng hoàng cũng chỉ có Lục Gia hội thể dục thể thao qua đi, nếu so với trước đây thì đàn anh Lục càng nhàn rỗi, thường thường hai đến ba ngày không biết biến ra từ nơi nào, có lúc anh sẽ đến gần chứng minh sự tồn tại của mình, có lúc mang cho cô một que kem, cứ đứng dưới tòa nhà ký túc xá của nữ sinh như vậy, không để ý xung quanh, ánh mắt không coi ai ra gì chỉ chờ cô đi Chi không muốn nhận, anh liền dùng lý do cũ “Mua nhiều hơn một cái, ăn không vô, em không ăn thì tôi ném đi”.Mấy lần trước Sơ Chi liên tục bị một người gọi xuống, bọn Cố Hàm liền lén lút nằm nhoài trên ban công vây xem, có lần bọn cô chuẩn bị đi tới thư viện, vừa đi Gia Hành đã đứng tựa lên bức tường dưới tàng cây, dáng vẻ nhàn hạ, nhìn thấy Sơ Chi đi xuống, anh nhếch Chi đi tới, nhíu mày lại “Anh lại mua thêm kem sao?”Lục Gia Hành cười khẽ một tiếng “Đúng vậy.”Bọn Lâm Đồng không đi qua, cái cô đi về phía trước một đoạn, một lát sau, Sơ Chi cầm kem chạy Hàm cảm thấy có chút không thể nào hiểu được “Người này đến cùng xảy ra chuyện gì hả, không phải anh ta có bạn gái rồi sao?”Lâm Đồng ở bên cạnh lười biếng ngáp một cái “Không có, mình hỏi bạn anh ta rồi,” cô dừng lại một chút, nhìn về phía Sơ Chi giải thích, “Chính là Trình Dật đó.”Cố Hàm nghiêng đầu lại, vẻ mặt hoảng sợ “Ồ, không sao, nhưng lần trước không phải A Nam nghe thấy anh ta nói mình có bạn gái sao?”Lâm Đồng cười hì hì “Ai biết được, có thể là bởi vì nguyên nhân đó nên không muốn cho người khác số điện thoại chứ.”Sơ Chi đi bên cạnh yên tĩnh nghe, cô chậm chạp cúi đầu xé giấy bọc được một nửa, đột nhiên cô dừng bước, bóng dáng nhỏ bé quay Gia Hành còn chưa đi, anh vẫn đứng dựa vào bên kia như cũ, đầu cúi thấp, tay cầm điện thoại di ra cả người lười biếng, có chút cà lơ phất Chi liếm liếm môi, cô do dự một chút, nhét que kem vào tay Lâm Đồng “Các cậu đến trước giúp mình chiếm một chỗ nhé, lát nữa mình sẽ đến.”Cố Hàm giơ tay “Ơ kìa, cậu định làm gì vậy?”Lâm Đồng giơ tay vỗ cô nàng một Chi không lên tiếng, xoay người lại chạy ký túc xá cô vừa vặn có một quán trà sữa, Sơ Chi chạy tới gọi một cốc trà sữa Ô Long nóng, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn người cách đó không xa vẫn chưa luôn cúi thấp đầu nhìn điện phút trôi qua, anh cất điện thoại vào túi áo, đứng thẳng người Chi hơi sốt ruột, cô không ngừng thúc giục “Cô à, làm ơn nhanh lên một chút!”Cô bán trà sữa vội vàng đậy cái nắp, Sơ Chi cũng không kịp đợi cho vào túi, đã trực tiếp nhận lấy, nói cảm ơn thật nhanh rồi xoay người bỏ chạy, Lục Gia hành đã đi về phía trước một đoạn, Sơ Chi đuổi theo anh gọi hai Gia Hành quay đầu Chi vội vàng chạy tới, đứng ở trước mặt như anh hoàn toàn không nghĩ tới cô sẽ quay lại, dáng vẻ đầy kinh Chi thở phào một hơi thật dài, cô thoáng điều chỉnh hô hấp, ngẩng đầu lên nhìn tháng mười một ở miền Bắc khí trời lạnh lại khô ráo, cô gái nhỏ bé mặc một cái áo khoác lông dày, mặt trên mũ áo còn có hai cái tai thỏ thật dài, phía trước mũ còn rủ xuống hai cái bông tròn, cả người nhìn rất ấm mắt tròn nhìn thấy anh, cũng không nói chuyện, cánh tay giơ lên thật cao, đưa cốc trà sữa Ô Long đến trước mặt Gia Hành ngẩn ra, không Chi nhón chân lên đi cà nhắc, nâng cốc trà sữa Ô Long lên cao hơn một mím mím môi, nghiêm túc nhìn anh, giọng nói có chút nghiêm túc, giống như người bạn nhỏ nghịch ngợm đang giảng đảo lý “Đàn anh, bây giờ trời lạnh như thế, anh đừng ăn nhiều kem như vậy nữa.”
Tiếng sửa chữa ồn ào của lầu trên khiến Sơ Chi không ngủ tờ mờ sáng, âm thanh lạch cạch đã bắt đầu vang lên không ngừng, im lặng được một lúc khiến người ta thả lỏng, mơ màng chìm vào giấc ngủ lại đột ngột vang lên, dọa cho người trong mộng giật biết bị hành hạ như thế trong bao lâu, cuối cùng Sơ Chi không chịu được nữa, bực bội gào lên một tiếng, kéo cái chăn chùm qua đầu xuống, ngồi bật mắt thâm quầng, mái tóc dài tán loạn, khuôn mặt buồn ngủ đầy bực ngẩn người, nhìn chằm chằm bốn trụ giường, nghĩ xem có nên lên lầu trên gõ cửa nhắc nhở một chút hay là thôi đi, mấy người thợ sửa chữa cũng rất vất vả, từ sáng sớm đã phải làm việc Chi buồn bực gãi đầu, cầm dây thun bên gối lên, tùy tiện buộc tóc thành đuôi ngựa, cô giống như một con thú nhỏ, không tình nguyện lẩm bẩm hai tiếng rồi lại lần nữa vùi đầu vào sau đó, âm thanh gõ đinh bang bang trên đỉnh đầu lại truyền đến."..."Cô cam chịu số phận, bò xuống học A dành ra nhiều ngày cho sinh viên mới đến báo danh, Sơ Chi ở nhà ngủ nướng, lề mề đến tận ngày cuối cùng mới chịu đi. Bởi vì nhà gần, cô không mang theo nhiều đồ đạc, chỉ dùng một cái vali và một cái ba lô là đựng hết toàn bộ đồ đạc của cô Sơ Chi tới trường đã là gần giữa trưa, thời điểm mặt trời lên cao nhất. Cô xuống taxi ở cổng trường, mang theo hành lý đi đến chỗ đặt sơ đồ khuôn viên trường học thì dừng lại, một tay chậm rãi kéo vali về phía mình, tay còn lại nâng lên quai cặp đã bị tuột xuống khỏi vai, ghi nhớ cẩn thận khu báo danh và khu ký túc xá cạnh có một nữ sinh đi cùng gia đình, khi lướt ngang qua cô thì dừng lại mấy giây, ngạc nhiên lên tiếng "Mẹ, mẹ nhìn này, tân sinh viên mà nhỏ con ghê, nhìn cứ như học sinh cấp ba ấy.""..."Nhỏ con thì làm sao, bốn bỏ năm lên đủ một mét sáu là được rồi nha!Sơ Chi không phục ngẩng đầu gái và cha mẹ đã đi xa. Cô gái đó có dáng người cao gầy, mái tóc dài buông xõa, vừa đen vừa thẳng, chiều cao như người mẫu, ít nhất cũng phải một mét bảy, còn cao hơn mét bảy bao nhiêu thì cô không với cô mà nói, chiều cao đó là một điều thần bí khó lường, ngay cả chất lượng không khí trên đó cũng xa lạ đối với cô."..."Được Chi nhất thời im lặng như gà, nuốt toàn bộ tâm trạng không phục vào trong bụng, tiếp tục nghiên cứu sơ đồ khuôn viên trường giác về phương hướng của cô không được tốt cho lắm, buổi tối hôm qua, phu nhân Đặng đã dành ba tiếng đồng hồ, gọi điện xuyên quốc gia cho cô chỉ để dặn dò đi dặn dò lại, cuối cùng vẫn không yên tâm, bắt lão Sơ đặt vé máy bay cho bà về Sơ là nô lệ của con gái, ông cảm thấy con gái lên đại học là chuyện lớn cả đời, ông vừa nghĩ tới việc về nước thì đã nhận được mệnh lệnh mở máy tính ngay lập tức, cuối cùng ông bị Sơ Chi cự tuyệt bằng lý do "Bây giờ đặt vé máy bay cũng không kịp", đồng thời, Sơ Chi cũng đảm bảo rằng mình tự lo liệu là lúc này, cô bắt đầu cảm thấy có một vấn đề nhỏ xuất hiện. Sơ Chi rũ vai, chun mũi, xoay người nhìn xung quanh một vòng. Có hai đến ba sinh viên tình nguyện mặc quần áo màu vàng, đứng ở cái lều nhỏ dưới gốc cây phía đối diện, tân sinh viên đi qua hỏi đường bọn họ không một đàn anh đang ngồi ở bên ngoài cùng của băng ghế đang nói chuyện với người bên cạnh, nhìn qua thì anh ta là kẻ rảnh rỗi nhất, so với việc tới làm thanh niên tình nguyện thì trông anh ta càng giống kẻ đến tham gia náo nhiệt kia hoàn toàn không thèm chú ý nghe bất cứ điều gì, lười biếng dựa vào mép bàn uống không mặc quần áo tình nguyện mà mặc áo đen quần jean, nhìn cũng không giống tân sinh viên, khuôn mặt của anh bị lon coca che mất một nửa, chỉ chừa mỗi đôi mắt, tầm nhìn vừa vặn dừng lại trên người một thoáng bốn mắt nhìn kế tiếp, một cô gái xinh đẹp, dáng người cao gầy đi tới bên cạnh anh, xấu hổ đưa điện thoại di động của mình ra và nói gì rời tầm nhìn đi, rũ mắt, im lặng nghe cô gái kia nói chuyện rồi sau đó bật coca bị bỏ xuống bàn, cuối cùng Sơ Chi cũng nhìn rõ khuôn mặt ra không phải vô duyên vô cớ mà cô gái kia muốn xin số điện tựa vào bàn, tiện tay nhận lấy di động của cô gái, cúi đầu nhập số với dáng vẻ thờ sinh kia cẩn thận tiến lại gần anh một chút, nói với anh điều gì đó nhưng anh không đáp lời mà chỉ trả lại điện thoại di động, cặp mắt đào hoa khẽ nhếch lên, môi mỏng vẽ ra một nụ cười nhạt đầy ngả tập trung, không để ý chút đầu tiên Sơ Chi nhìn thấy có người có thể nở một nụ cười trông bạc tình như vậy, còn mang theo ý vị trêu chớp mắt vài cái, chưa kịp phản ứng thì đã thấy đàn anh vừa nói chuyện cùng chàng trai kia đi tới trước mặt mình, cả người mặc bộ quần áo tình nguyện màu vàng, trông cứ như một củ cà rốt di động Chi thu mắt, ngầng đầu, hơi nghiêng đầu nhìn anh ta."Củ cà rốt" toét miệng cười một tiếng, vừa chói lóa vừa đẹp trai "Đàn em cần giúp đỡ gì không?"*Đàn anh cà rốt có tình thương rất là khi nhìn thấy đàn em xinh đẹp, anh ta sẽ phát huy hết khả năng ăn nói lịch sự khéo, léo hài, hước của mình, ngôn ngữ cử chỉ rất đúng mực, khiến đối phương có cảm giác thỏa mái như tắm gió anh ta cùng Sơ Chi tìm đến khu báo danh và phòng ngủ đã là giữa trưa, hai người trao đổi họ tên, lớp học và chuyên ngành, thuận tiện cho nhau số điện thoại cá nay là ngày báo danh cuối cùng, sinh viên đến cũng nhiều, khi Sơ Chi nhận quân phục và về tới phòng ngủ đã là đầu giờ chiều, phòng ngủ của cô nằm ở tầng hai, bốn người một phòng, có một nhà vệ sinh riêng và ban công người khác đã ở trong phòng, cô là người cuối cùng, thật trùng hợp, cô gái có mái tóc đen dài mà cô gặp ở cổng trường vào buổi sáng chính là bạn cùng phòng của đó Sơ Chi không nhìn thấy mặt cô ấy, đối phương là người nhận ra cô mặt của cô ấy cũng đẹp như mái tóc cô ấy vậy, vẻ mặt đầy kinh ngạc, vui mừng nhìn Sơ Chi rồi tự giới thiệu bản thân "Xin chào, tôi là Lâm Đồng, không nghĩ tới tôi và cậu lại là bạn cùng phòng nha, thật đúng là có duyên, việc buổi sáng không phải tôi chê cậu lùn đâu mà là khen chiều cao của cậu nhìn rất đáng yêu đó, ha ha.""..."Thà rằng cậu đừng giải thích còn Chi giới thiệu tên, lại không nhịn được, bổ sung thêm "Tôi cao 1m60," cô dừng lại một chút, hạ thấp giọng, nói nhỏ, "mang giày..."Lần này không chỉ Lâm Đồng mà cả hai người còn lại cũng bật Chi buồn bực thở hắt ra một lùn muốn bảo vệ danh dự của mình cũng không được sao! Người lùn có nội tâm rất yếu ớt đó!Lâm Đồng là người Thành Đô, tính cách cởi mở vui vẻ, rất có sáng tạo đưa cho mỗi người một gói gia vị nấu lẩu làm lễ gia mắt, nguyên liệu cay được đóng trong một cái túi trong suốt, màu sắc sặc sỡ khiến cảm giác thèm ăn của người xem tăng vọt, vì vậy bốn cô gái vỗ đùi, quyết định sẽ đi ăn lẩu sau giờ học buổi chiều, thuận tiện làm thân với hai là ngày học quân sự đầu tiên, mọi người đều phải dậy từ sớm nên cũng không muốn đi xa, chọn một tiệm lẩu gần trường hàng có hai tầng được trang trí theo phong cách cổ kính, bàn ghế làm bằng gỗ được chạm trổ hoa văn, trong không khí tràn ngập mùi lẩu cay nồng, đậm ăn phải tự lấy đồ chấm, ở giữa có một cái bàn hình chữ nhật, phía trên là từng tầng từng tầng bát thủy tinh đựng các loại gia vị, phía dưới là giá đỡ để đĩa, bên cạnh còn có trái cây và rau xà xong lẩu và đồ ăn, Sơ Chi ngồi yên nhìn chúng, chờ bạn cùng phòng trở lại sau khi chọn xong đồ chấm mới đứng dậy đi ăn lẩu, đặc biệt là với đồ chấm, có một sự khác biệt lớn giữa người miền Bắc và người miền Nam, Sơ Chi là người nửa Nam nửa Bắc, cô học tiểu học ở miền Nam, vậy nên lúc ăn lẩu sẽ chuẩn bị hai bát nước Bắc nổi tiếng với nước chấm "kiểu lão Tam", một bát nước chấm gồm có dầu mè, rau hẹ và đậu phụ. Màu của dầu mè, tỏi băm, rau thơm sáng xuyên qua bát trong suốt sáng lấp lánh như thủy Chi lấy xong đồ chấm, mỗi tay bưng một cái chén nhỏ chuẩn bị trở về, kết quả không biết từ bao giờ mà bên cạnh cô đã có thêm một kia đang cầm cái bát không, ngồi xổm bên chân hơi lặng tiếng, không biết xuất hiện từ khi nào, Sơ Chi không nhìn thấy anh ta, vừa xoay người đã vấp chân một hoảng sợ hét một tiếng, cả người lảo đảo, không duy trì được thăng bằng, hành động không theo kịp suy nghĩ, theo bản năng, cô dơ tay muốn túm lấy thứ gì đó để ổn dầu bên tay trái trực tiếp rơi xuống, bát nước dầu mè bên tay phải cũng rơi vãi hơn Chi cúi đầu, cả người cứng như chàng trai ngồi xổm bên chân cô cũng không phản ứng kịp, cánh tay dài còn duỗi tới bên trong cái giá, bàn tay cầm cái bát trống không, còn bát nước chấm của Sơ Chi thì úp ngược lên đầu khoảnh khắc giữa sự sống và cái chết như thế này, đầu óc Sơ Chi trống rỗng, cô sững sờ nhìn anh, đột nhiên nhớ tới thịt dê nướng Tân Cương của cửa hàng đồ nướng, nhân viên xâu thịt dê mặc một bộ quần áo màu trắng, đội một cái mũ nhỏ, đứng ở bên đường vừa nướng vừa hét cho đến khi cái bát rơi xuống nền gạch vang lên tiếng lanh lảnh, ý thức cô mới trở lại."Nhân viên nướng thịt dê" bị rơi mất mũ liền ngẩng đầu lên nhìn cô, mặt không biểu tóc bóng loáng trộn lẫn với hành lá, tỏi và rau thơm nhìn rất sắc mũi cao, bờ môi mỏng, cặp mắt đào Chi nhận ra anh ta, ngơ ngác "A" một là người uống coca được cô gái xinh đẹp xin số điện thoại vào buổi có điều, anh đã không còn dáng vẻ như lúc được cô gái xinh đẹp xin số nữa, mái tóc đen ướt nhẹp, mềm oặt rủ xuống, trên lông mi còn dính dầu, nhìn vô cùng chật này toàn bộ chỗ dầu bị đổ lên đầu anh ta đã chảy xuống theo sợi tóc, lướt qua lông mày, đi dọc theo khóe mắt, dừng lại tại quai hàm, từng giọt từng giọt tí tách giọt nước chấm không ngừng chảy, trông cứ như hai hàng nước mắt trong suốt sáng bóng, chậm rãi lướt qua khuôn mặt không cảm xúc của anh vậy.
Cuối cùng còn lại hai quả Chi không bán, cô gấp tờ giầy viết giá tiền rồi nhét vào túi áo thu dọn đồ đạc, còn Lục Gia Hành nhận điện Chi không quan tâm xem ở bên kia anh đang nói gì, một tay cô cầm xấp tiền, ôm hai quả táo vào trong lồng ngực, cái đầu cúi thấp không biết đang suy nghĩ điều muốn chờ anh nói chuyện xong, cảm ơn anh một tiếng, rồi trả tiền lại cho anh như cô cũng chưa chúc anh Giáng sinh vui Chi chậm chạp lấy điện thoại ra nhìn thời gian, đã tám giờ lúc đó Lục Gia Hành cúp điện thoại, đi Chi giống như con rùa nhỏ, cả khuôn mặt đều núp bên trong khăn quàng cổ chỉ để lộ ra đôi mắt, cô cúp thấp đầu khiến người ta không nhìn thấy cảm xúc bên Gia Hành cất điện thoại di động vào túi áo, đưa tay lên giúp cô kéo khăn quàng cổ cao lên “Có lạnh không?”Động tác của anh rất cẩn thận, chầm chậm kéo mép khăn mềm mại đang rủ xuống lên, che đi chóp mũi hồng hồng của không biết điều gì làm anh vui vẻ, đột nhiên Lục Gia Hành cười nhẹ một tiếng, nắm khăn quàng tiếp tục kéo hướng lên trên, cho đến khi che đi đôi mắt Chi buồn bực “A” một tiếng, đầu ngẩng lên, mặt bị khăn vây quanh chặt cầm đồ trong tay, còn ôm hai quả táo vào trong ngực, tay không thể động đậy liền lắc lư đầu muốn tháo chiếc khăn tay anh đang nắm khăn quàng cổ bằng lông dê màu xám nhạt kia của anh bị Sơ Chi lót dưới mông chắc hẳn buổi tối không thể đeo lên, lúc này cũng đang được cô cầm trong Chi lắc lư cái đầu, phát hiện hình như người này tìm được thú vui rồi, càng ngày càng hăng hái lôi kéo chiếc khăn, gắt gao che đi đôi mắt khăn che đi ánh sáng khiến trước mặt chỉ còn lại một vùng tăm tối, Sơ Chi im lặng một lúc, nhíu nhíu mày “Lục Gia Hành, anh thật là ấu trĩ.”Lục Gia Hành “Ồ” một tiếng, ngừng lại vài giây mới chậm rãi kéo khăn quàng của cô mặc áo khoác màu đen phẳng phiu, không cài khuy, phanh ra làm lộ lớp áo len nhạt màu bên Chi vẫn cảm thấy nam sinh mặc áo len so với áo sơ mi càng đẹp luôn cảm thấy loại áo len này nam sinh muốn mặc đẹp càng khó hơn áo sơ cảm giác ấy, khi nhìn sang Lục Gia Hành thường sẽ đạt tới đỉnh mặc áo len thực sự rất không đeo khăn quàng cổ, Sơ Chi giương mắt nhìn cái cổ thon dài của anh, ở đó có một trái táo a-đam nổi lên, trên nữa là chiếc cằm nhọn, đường góc khuôn mặt đẹp đẽ và bờ môi mỏng hơi cong nhiên Sơ Chi xoay người lại, cô vội vàng cúi đầu, không hiểu tại sao đột nhiên không dám nhìn lên trên cầm một xấp tiền kiếm được và một quả táo đưa cho anh.“Những cái này cho anh,” cô thấp giọng Gia Hành không Chi suy nghĩ một chút liền sáng mua một quả táo ba mươi đồng, bị cô bán đi chỉ có năm bị lỗ rất nhiều Chi nghĩ nhất định Lục Gia Hành không mấy vui vẻ gì, cảm thấy có lẽ anh sẽ không nhận, cô liền cầm một quả táo khác nhét vào trong túi xách, rồi khom lưng, bàn tay trống không cầm lấy tay anh kéo Gia Hành mặc cho cô lôi kéo, bàn tay thuận theo mở rộng ra, lòng bàn tay ngửa lên Chi cầm một xấp tiền lẻ nhăn nhúm đặt lên tay anh, đặt quả táo đè lên phía táo màu hồng tím, bởi vì là quả cuối cùng còn dư lại nên hình dạng cũng không được tốt cho lắm, hơi méo, miễn cưỡng mới đứng vững trong lòng bàn tay gái nhỏ đeo găng tay màu trắng, bàn tay nhỏ bé bắt lấy cổ tay anh, ở bên ngoài quá lâu nên ngón tay đã lạnh lẽo, nhưng lại như thiêu đốt bỏng làn da của đưa táo và tiền cho anh, tựa như kiên nhẫn dụ dỗ trẻ con, giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại như sô-cô-la “Ai nha, anh không cầm là không được đâu, số tiền còn thiếu tôi cũng sẽ trả lại cho anh.”Cô vừa nói nhiên người trước mặt duỗi cánh tay ra, bàn tay thon dài giữ gáy cô, nhẹ nhàng dùng sức kéo lại Chi bất ngờ lảo đảo tiến lên trước hai bước, trán đụng thẳng vào ngực len của anh rất mềm mại, mang theo nhiệt độ người anh xen lẫn mùi nước giặt quần áo, còn có một chút mùi vị quen thuộc về vị đó rất rõ ràng, đặc biệt lại lạnh lẽo, không phù hợp với tính cách của Chi trợn to hai mắt, không nhúc gian gần đây anh quá ngoan ngoãn đến mức thậm chí Sơ Chi quên mất tính cách của không tránh, im lặng nằm nhoài trong ngực anh, cảm nhận hô hấp đang lên xuống trong lồng ngực và áp lực từ bàn tay mềm mại sau đầu của anh, cô chớp mắt một cái, nhẹ nhàng mở miệng hỏi “Anh làm gì vậy?”Câu nói này Sơ Chi từng hỏi anh rất nhiều giận, xấu hổ, mơ màng và nghi ngờ là cảm giác lúc lần này Sơ Chi lại có cảm giác không giống như mọi tác Lục Gia Hành chặt nói của anh trên đỉnh đầu cô có chút khàn khàn, căng thẳng, thận trọng “Xin lỗi, tôi chỉ ôm một lúc thôi, em đừng động đậy, một phút là tốt rồi.”Sơ Chi mím mím cô hơi động, nghiêng một chút, cuối cùng trước mắt không còn một vùng tăm tối nữa, tia sáng từ ánh đèn đường thâm nhập vào Sơ Chi hơi nhấc lên, giơ lên một nửa sau lưng anh, cô cắn cắn môi, cuối cùng vẫn quyết định hạ có đầu ngón tay nhẹ nhàng phất qua vải áo khoác của anh, nhẹ nhàng như lông chim, người khác không có thể phát hiện thất bại thở dài, cúi đầu xuống, rầu rĩ nói “Anh như này cũng là đùa giỡn lưu manh.”“Xin lỗi.”Sơ Chi buồn bực “Có phải hôm nay anh chỉ biết nói xin lỗi hay không.”Lục Gia Hành thở một hơi thật dài “Tôi sợ dọa em, sợ em sẽ chạy mất, mới liều mạng kìm nén,” giọng nói anh rất nhỏ, tốc độ nói chậm mang theo chút bất đắc dĩ, “Vì vậy em đừng động đậy chân tay, tăng thêm độ khó cho tôi.”Lúc này Sơ Chi mới nhớ tới, một tay khác của anh còn bị cô cầm lòng bàn tay còn có mấy tờ tiền lẻ và một quả táo ngăn cách giữa hai người, đó là khoảng cách duy nhất giữa bọn Chi đỏ mặt, bàn tay cô nhanh chóng rút ra, trái tim đập bình bịch, một tiếng lại một tiếng rất cô đỏ như máu, may lúc này cái đầu đang bị anh đè vào ngực, cô nhẹ nhàng chuyển động, nhỏ giọng nói ngập ngừng “Ai sẽ chạy nha...”Cô vừa mới nói chuyện, Lục Gia Hành đã buông tay, người lùi về phía sau hai bước thả cô Chi lo sợ, lúng túng, cô cảm thấy hẳn là anh nghe thấy được, nhưng mình còn chưa chuẩn bị tâm lý thật ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn né tránh, khuôn mặt đỏ bừng hơi sốt sắng nhìn Gia Hành nghiêng đầu, cụp Chi nuốt nước miếng một cái, cô hít một hơi thật sâu, lấy dũng khí kiên định nhìn Gia Hành “Hả?”“...”Sơ Chi thở phào nhẹ không biết tại sao lại cảm thấy có một chút thất cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình, nhỏ giọng lầu bầu nói “Không có gì...”Điện thoại của Lục Gia Hành vang lên lần thứ anh không cảm xúc, mặc kệ tiếng chuông reo trong túi áo, dáng vẻ giống như không quan Chi ngẩng đầu “Anh nhận điện thoại đi.”Tiếng chuông vẫn kiên nhẫn vang lên, khóe môi Lục Gia Hành hơi hướng về phía dưới, thiếu kiên nhẫn, lười biếng tiếp điện thoại “Sao vậy?”Ở đầu bên kia điện thoại, Trình Dật không nói vài giây, anh ta mới nói “Điện hạ, ăn cơm không?”Lục Gia Hành vừa định cúp điện thoại, Trình Dật nhanh chóng nói tiếp “Không đi ăn thì đàn em có đói bụng không?”Động tác Lục Gia Hành dừng lại, đôi mắt nhìn Sơ Chi, không lên Dật giống như có thiên lí nhãn đoán được toàn bộ, anh ta cười hai tiếng, nói địa điểm “Mang đàn em tới đây cùng nhau trải qua lễ Giáng sinh đi, nhất định cậu không đoán được hôm nay ai trở lại đâu.”Lục Gia Hành không hứng thú đáp “Ồ, tôi không đoán được.”“Lâm Ngữ Kinh đã trở lại.”“...”Trình Dật có chút bồn chồn “Tại sao cậu không phản ứng gì vậy?”“Tôi phải có phản ứng gì.”“Cậu ít nhất cũng phải cho tôi chút phản ứng gì chứ,” đột nhiên Trình Dật ồ một tiếng đầy bỉ ổi, “Có phải tôi quấy rối chuyện tốt gì của cậu rồi không? Nhưng mà không phải bây giờ cậu vẫn đang trong giai đoạn theo đuổi đầy đau khổ sao, cậu và đàn em đang làm gì vậy?”Lục Gia Hành cụp mắt xuống, nhìn quả táo trong tay và mấy tờ tiền lẻ, hờ hững nói “Bày sạp.”“...”Trình Dật không kịp phản ứng “Cái gì?”“Vừa rồi bày sạp bán hàng, bây giờ đếm tiền.” Lục Gia Hành nhếch môi, giọng nói khá là sung sướng, “Chúng tôi kiếm được hơn 100 đồng.”Trình Dật “...”*Trong bốn người bạn thân của Lục Gia Hành, chỉ có Lâm Ngữ Kinh là con gái, hơn nữa so với bọn họ còn nhỏ tuổi thường nữ sinh sẽ được chiếu cố nhiều hơn, thế nhưng Lâm Ngữ Kinh lại không như cầm đầu gái nhỏ nhà họ Lâm, không có việc xấu nào là không làm, thế nhưng lúc nào cũng bày ra khuôn mặt cực kỳ ngoan ngoãn đến mức cô nàng không phải chịu bất kỳ tai họa nào, chỉ cần đứng bên cạnh im lặng ủy khuất, tất cả người lớn đều sẽ nghĩ cô nàng vô tội là chuyện đương nhiên, tất cả đều úp nồi lên lưng bọn Lục Gia Hành và Trình sau khi ba mẹ Lâm tách ra, Lâm Ngữ Kinh theo mẹ chuyển tới miền Nam, đã nhiều năm bọn họ không gặp điểm vẫn chọn quán rượu của nhà Trình này không phải là hải sản, có lẽ chiều theo Lâm Ngữ Kinh sinh sống nhiều năm ở miền Nam, đã thay đổi món Sơ Chi và Lục Gia Hành đến đã sắp chín giờ, bên trong phòng náo nhiệt, ngồi đầy Chi theo Lục Gia Hành đi vào, đến trước cửa, chàng trai nhẹ nhàng nâng tay, mặt không chút biến sắc vỗ vỗ lưng Chi cầm quả táo trong tay, ngẩng đầu Gia Hành cúi đầu, nói nhỏ với cô “Hôm nay khả năng có hơi nhiều người.”Sơ Chi không hiểu vì hơi nghiêng đầu mờ mịt, vừa định hỏi anh sau đó thì sao, liền nghe thấy giọng nữ nhẹ nhàng gọi “Ô kìa, A Hành.”Sơ Chi quay đầu, nhìn về phía chủ nhân của giọng nói gái có khuôn mặt nhỏ, mí mắt mỏng, mắt hạnh hơi vểnh lên, da dẻ rất trắng, rất xinh sơ mi trắng mềm mại buông xuống, chiếc bốt da bao lấy đôi chân thon mắt Lâm Ngữ Kinh lướt qua Lục Gia Hành, cô hơi nghiêng cổ, bờ môi mỏng nhạt màu tạo ra nụ cười thân thiết “Đã lâu không gặp, có nhớ mẹ không?”Sơ Chi “...”Sơ Chi cảm thấy mẹ của đàn anh Lục thực sự rất trẻ tuổi.
Tuy rằng Lục Gia Hành quát tháo giang hồ nhiều năm, hồ bằng cẩu hữu[1] đông đảo, nhưng bạn bè thật sự thân thiết với anh, kỳ thực cũng chỉ có mấy người.[1] hồ bằng cẩu hữu bạn bè bạn thân Trình Dật tính toán, một bên xuất xứ từ Mỹ hoa văn được mạ vàng, còn một bên nhỏ bé hơn so với bọn họ, ngược lại trình độ xấu xa hoàn toàn không thua kém, hai người chán ghét nhau mười mấy năm, ít khi liên hệ, nhưng ăn tết cũng không quên đốt tiền vàng cho đối cô nàng này được xem như là bạn nữ giới duy nhất của Lục Gia gái phân tích con gái, khẳng định đáng tin hơn Trình Dật giờ, Lục Gia Hành đang mặt dày, tìm tên liên lạc trong một đống các vị tiểu thư ABCD gì đó trong Wechat, anh suy nghĩ một chút, hỏi cô “Nếu như tôi muốn theo đuổi cậu, cậu muốn cái gì?”“Muốn cái rắm.” Lâm Ngữ Kinh trả lời.“...”Lục Gia Hành mệt mỏi ngồi trên sô pha, anh ném điện thoại di động lên bàn, cười lạnh một tiếng, nghĩ chắc đầu óc mình bị cửa kẹp rồi, mới đi hỏi người Gia Hành lại chọn ra trên diễn đàn có mấy lời khuyên rất có đạo lý, ví dụ như muốn theo đuổi con gái phải thật kiên trì, không thể tới đột ngột, ngại ngùng rất có thể sẽ bị dọa giản mà nói, chính là tiến đến dần dần, bất tri bất giác thay đổi, khiến cô ấy vui hết khiến cho cô ấy thích ứng với bạn, quen thuộc sự tồn tại của bạn, đối với bạn có ấn tượng tốt và ỷ chí mỗi ngày đều phải tới đưa một món đồ gì đó cho cô ấy, liên tục mấy ngày, đột nhiên một ngày bạn biến mất, sau đó quan sát phản ứng của cô vui lòng, bất tri bất giác, tiến đến dần kiên xác Lục Gia Hành biết rất ít sở thích của Sơ Chi, điều duy nhất anh biết, chính là cô rất thích ăn cùng, anh nhận được một cốc trà sữa Ô Gia Hành khoanh tay nhận lấy, cốc trà sữa nóng làm bàn tay trở nên ấm áp hơn, xua tan hết tất cả sự khó chịu khi xem tin nhắn lúc buông mắt xuống, đầu ngón ta ma sát thành cốc, tốc độ nói rất chậm, ám chỉ “Em quay lại, vì đưa cho tôi cái này sao?”Nói xong, Lục Gia Hành không nhịn được khóe môi len lén nhếch Chi gật đầu, hơi do dự một chút, cô giương mắt hỏi “Anh không có bạn gái sao?”Lục Gia Hành sửng sốt “Tôi có bạn gái lúc nào?”“Thế...bạn trai cũng không có sao?” Sơ Chi khó khăn Gia Hành “...”Huyệt thái dương Lục Gia Hành nhảy một cái, anh hít sâu, bất đắc dĩ nói “Tiểu Chi, tôi không thích con trai.”Sơ Chi sáng tỏ; “Tôi biết, anh thích...”“Không thích.” Lục Gia Hành chưa nghe cô nói xong, mặt không cảm xúc cắt đứt, “Ngày đó ở trạm xe lửa là tôi nói liều, giả đó, tôi không thích.”Con mắt Sơ Chi trừng lớn, không biết tại sao cô giống như thở phào nhẹ nhõm, bả vai buông lỏng, đột nhiên cô lại cảm thấy có chút chột dạ, không biết trong lòng mình có gì đó trống nhìn Lục Gia Hành một chút, kết quả anh cũng đang nhìn cô, Sơ Chi không biết có phải anh luôn luôn nhìn cô hay không, nói chung bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt cái liếc trộm đã bị bắt Chi sững sờ, lần này tầm mắt dời đi cũng không được, để nguyên cũng không xong, vốn trời đã chuyển lạnh, chóp mũi cô bị đông cứng có chút hồng hồng, bây giờ ngay cả lỗ tai cũng đều đỏ, khuôn mắt trắng trẻo lại non nớt, giống như người Gia Hành nhìn dáng vẻ tay chân luống cuống của cô, lông mày anh hơi nhíu lại “Tại sao em không tiếp tục hỏi nữa.”Sơ Chi cúi đầu xuống, giọng nói đè thấp “Hỏi cái gì...”Lục Gia Hành cụp mắt, nhìn cái đầu nhỏ kia đang chôn xuống, anh cũng hơi cúi người đến gần “Hỏi xem tôi có thích ai hay không?”Sơ Chi không nói lời Gia Hành liếm khóe môi, nụ cười càng xấu xa, nhưng giọng nói lại trầm thấp dịu dàng “Hỏi xem người đó là ai?”Sơ Chi chậm chạp ngẩng đầu lên “Anh có.”Lục Gia Hành sững sờ “Hả?”Sơ Chi tiếp tục chậm chạp nói “Ai anh cũng yêu thích.”Giọng nói cô rất nhỏ, cô lại cúi thấp đầu, Lục Gia Hành không nghe tháng mười thời tiết có chút lạnh, đứng bên ngoài một lúc, tay Sơ Chi đã có chút cứng, tay cô hơi co vào trong tay áo, đầu ngón tay giấu vào trong ống nhiên trước mặt xuất hiện một bàn tay cầm cốc trà Gia Hành đưa trả cốc trà Ô Long cho Chi ngẩng đầu đứng thẳng lưng lên, nói “Tôi lười cầm, em cầm một lúc rồi trả lại cho tôi.”Sơ Chi “Ồ” một tiếng, nhận uống vẫn còn nóng, hai tay Sơ Chi dán lên phía trên, liền trở nên ấm tài lúc trước bị gián đoạn, hai người cùng đi về phía thư như tiểu cô nương lại lâm vào tiểu kịch trường do chính mình tạo ra, rõ ràng dáng vẻ không mấy tập trung, một đường đi theo anh tiến về phía trước, mãi đến khi đi tới cửa thư viện, ánh mắt cô trừng trừng, định đi thẳng Gia Hành giơ tay, một phát bắt được tai thỏ trên mũ áo khoác bằng nhung của cô, kéo người Chi bị kéo lại như con gà con bị xách, cô phục hồi lại tinh thần, ngẩng đầu, vẻ mặt đầy mờ Gia Hành hướng cô vươn tay ra “Đưa cho tôi.”Sơ Chi vẫn mờ mịt như cũ “Hả?”Tay của anh trắng nõn đẹp đẽ, ngón tay thon dài, lòng bàn tay vươn ra ở trước mặt cô hơi run lên, cố chấp lặp lại một lần nữa, giống như người bạn nhỏ đang đòi đồ ăn “Trà sữa Ô Long, đưa tôi.”Sơ Chi “...”*Sơ Chi vừa vào phòng tự học đã nhìn thấy Cố Hàm đang điên cuồng vẫy tay với chiều thứ sáu ở đây ít người hơn so với bình thường, buổi chiều không có lớp học, lúc này cơ bản hầu hết mọi người đã về nhà, bọn Lâm Đồng ngồi vào một cái bàn dài bên cạnh cửa Chi sửa sang lại mũ áo khoác vừa bị Lục Gia Hành túm, cô đi tới rồi ngồi vừa lấy sách ra, đầu bên kia Cố Hàm đã duỗi như cô nàng nghe được chuyện gì bát quái thần kỳ lắm, hai con mắt sáng rực, cực kỳ hưng phấn nhìn trước Sơ Chi đã nhìn thấy vẻ mặt này của cô nàng, lúc đó trong tay cô ấy cầm một lá bài Tarot suy đoán chỉ số duyên phận của cô và Tiêu Dực có bao nhiên, Cố Hàm hắng giọng một cái, vẻ mặt giống thánh thần đang giảng đạo “Tiểu Chi của mình, mình cảm thấy ngôi sao của cậu xuất hiện điều kỳ lạ, có liên quan tới phương diện tình cảm, chỉ sợ người này xuất hiện liền thay đổi.”Sơ Chi kinh hãi đến biến Hàm tiếp tục nói “Mau mau, nói cho mình biết một cái tên xuất hiện trong đầu cậu bây giờ.”Sơ Chi nuốt nước miếng một cái “Ngô Ngạn Tổ.”Cố Hàm mắt điếc tai ngơ “Đúng, không sai, trong cung tình cảm của cậu đột nhiên xuất hiện một cái bình nước màu hồng nhạt!”Sơ Chi “...”Cố Hàm không ngừng cố gắng, cô nàng vừa liếc mắt vừa rung chân “Tiểu Chi của mình, bình nước này có tình cảm rất sâu đậm với cậu.”Sơ Chi cởi áo khoác xuống treo trên ghế, dáng vẻ không để ý chút với Sơ Chi ấn tượng đầu tiên về Lục Gia Hành có chút đó ở sân trường, nam sinh lười biếng đứng bên đường, lúc nữ sinh kia đến xin số điện thoại của anh, anh cũng chưa từng nhìn người nhẹ nhàng nhìn lướt qua, liền cho số điện Chi cảm thấy, chuyện con gái chủ động muốn xin số điện thoại nam sinh mình thích, là một việc rất cần dũng khí, vì vậy bất kể là nam sinh sẽ cho số hay từ chối, đều ít nhất phải tôn trọng đối phương, không phải tùy tùy tiện tiện như vậy, dường như thái độ không coi đó là chuyện gì to học quân sự Sơ Chi đánh nhau bị phạt đứng, thường thường Lục Gia Hành sẽ hướng về phía thao trường bên này đi dạo, trong lúc vô tình Sơ Chi cũng từng thấy mấy lần, đám con gái đều muốn xin thông tin liên lạc gì lại lớn lên xinh đẹp, tất cả anh đều đó khi tiếp xúc có thêm quen thuộc, Sơ Cho cảm thấy người này thật sự tốt vô trừ có thói quen ngả ngớn với con gái, còn có chút phụ kia Cố Hàm vẫn còn đang liếc mắt rung chân, cô nàng nhỏ giọng thần bí nói “Tiểu Chi, mình cảm nhận được! Sóng của bình nước tương đối mãnh liệt.”Sơ Chi nghiêng đầu, sáp đến, bình tĩnh nhìn cô nàng nói “Hàm Hàm, đầu cậu bị gà đá rồi.”Cố Hàm “...”*Ánh đèn quán bar tối tăm lại ám muội, bên trong cái ghế dài hình tròn mềm mại có mấy người đang Gia Hành ngồi một bên, cả người cà lơ phất phơ lười biếng ngồi phịch trên ghế sô pha, chân dài gác lên bàn trà trước mặt, trong tay cầm cốc trà tai là tiếng nhạc và tiếng nói chuyện ầm ầm, anh đeo tai nghe, dường như không bị ảnh hưởng, nhìn thẳng phía trước, đờ mặt nam một nữ ngồi bên cạnh tranh nhau cái chén, ở đó mà cái gì cậu cậu cái gì tôi tôi, cãi nhau ầm ĩ, chàng trai bị đẩy một cái, không ổn định, người ngã về phía Lục Gia Gia Hành đang phát ngốc, đột nhiên bị chàng trai đụng tới, lực đạo không hề nhỏ, anh ta không ổn định, cả người bị đẩy nghiêng về bên cạnh, một chân rơi xuống, làm cốc trà sữa Ô Long còn một nữa tuột khỏi trà sữa rơi xuống đổ đầy lên mặt đất, một thanh âm nhẹ nhàng vang lên, bị nhấn chìm bên trong khung cảnh sôi động, cơ hồ không nghe thấy bộ mọi người ngồi bên trong ghế dài bị âm thanh yên lặng như thế thu hút, đồng loạt nhìn Gia Hành buông mắt xuống, nhìn bãi chất lỏng tung tóe bên chân, anh kéo tai nghe xuống, nghiêng đầu nhìn về phía người đụng tới mắt đen nặng nề, không nhìn rõ được tâm tình gì, khóe môi hơi rủ xuống phía dưới, không khí có chút Dật cầm ly rượu lắc lắc, anh ta thử trách móc, lại hơi co vai thấy không khí không đúng lắm, cuối cùng có người bên cạnh không nhịn được lại gần hỏi anh ta “Tối hôm nay A Hành làm sao vậy, cầm một cốc trà sữa đến đây, lại còn nâng như bảo bối một buổi tối.”Trình Dật cảm thấy có chút khó khăn để giải thích, anh ta buông cái chén trong tay xuống, nhấc ngón tay chỉ hài cốt của cốc trà sữa rơi trên mặt đất “Cái kia... là tổ tông cậu ta cho cậu ta.”Người kia sững sờ “Ai?”“Tâm can, tôi đoán vậy, nhưng cũng phải đúng mười phần.”Chàng trai đụng phải anh lúc đầu, căn bản cũng không coi đó là chuyện gì to tát, kết quả vừa nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, sắc mặt hơi đổi một chút, vội vàng nói xin Gia Hành nhìn anh ta, không lên Dật thấy thế, vội vàng giơ cái bình rượu lên, hét lớn một tiếng “Hành tử!!! Chúc cậu sớm sinh quý tử!!! Nhé!!!”“...”Một tiếng này của anh ta rất lớn, âm độ cực cao, khoảng cách lại gần, xuyên thấu qua tiếng nhạc ồn ào, chấn động đến mức khiến màng tai Lục Gia Hành nảy Gia Hành nghiêng đầu lại, ánh mắt yếu ớt nhìn anh ta, chân gác trên bàn trà cũng buông xuống, chậm rãi cất tai nghe vào trong túi áo, cầm áo khoác đứng lên rời khỏi quán bar, cách một tấm cửa kính, âm thanh huyên náo bẩn thỉu xấu xa bên trong liền bị ngăng cách sạch sành sanh, bên ngoài không khí mát lạnh, ở trung tâm thành phố ánh đèn sáng như ban ngày, trên đường phố ngựa xe như Gia Hành vừa khoác áo khoác vừa đi dọc theo đường cái tiến về phía trước, anh lấy điện thoại di động ra bấm tiếng vang lên sau đó, bên kia có người nói Sơ Chi vẫn như cũ không nhanh không chậm, mềm mại, tựa như không có khí lực “A lô.”Lục Gia Hành ngừng một kia cũng yên tĩnh, một lát sau, cô gọi anh một tiếng “Đàn anh?”Lục Gia Hành đứng ở đầu phố, anh dừng bước lại, nhìn màn hình quảng cáo bằng đèn led trên cửa hàng phía đối diện, nổi lên một thoáng tâm tình, mới chậm rãi mở nói nhàn nhạt, nghe tới giống như không mấy vui vẻ.“Tiểu Sơ Chi, trà sữa của tôi đã không còn nữa.”Sơ Chi sững sờ “Hả?”Anh đè ép cổ họng, giọng nói buồn buồn, lại có vẻ mang chút oan ức không tên, có phần ngoan ngoãn.“Trà sữa Ô Long của tôi, vừa bị người khác làm rơi mất rồi.”
đáng yêu bao nhiêu tiền một cân